TTO - Tôi ngồi bên cửa sổ, nhìn ra ngoài sân. Sát bên tôi, cây mai vàng bán tết khẳng khiu đang chiu chít những nụ là nụ, xen lẫn với những bông hoa nở sớm. Phía bên kia, ba tôi đang nhẩn nha bắt sâu cùng đứa cháu ngoại, con gái to của tôi.
Cô bé náo nức ngồi chồm hổm bên luống thì là xanh tốt, dẩu cặp môi cong của mình lên vì quá chú tâm tìm kiếm. Còn ở xa xa, chồng tôi đang nói chuyện với cậu con trai bé bỏng đang ẵm trên tay mình. Dù điều đấy nghe có vẻ hơi buồn cười, bởi chỉ mình anh đề cập, và cậu nhóc con ngẩng cặp mắt tròn xoay lên ngạc nhiên.

>> Có thể bạn quan tâm đến bài viết :Tổng hợp giá mai giống nhị ngọc toàn chuẩn nhất năm 2023
thi thoảng, bé lại cười ríu rít, phát ra những âm thanh gù gù vui vẻ. Ngôn ngữ con nhỏ thật là kỳ diệu. Nó làm khuôn mặt khắc khổ và vương vất toan lo của chồng tôi bừng sáng. Những vất vả buồn phiền dường như vừa lùi lại, nhịn nhường cho niềm vui đơn thuần bình dị đang hiện diện. Ngay cả bản thân tôi cũng chợt thấy lòng mình chùng xuống, nhẹ nhõm thật phổ biến.
Mùa xuân này với gia đình tôi mang một ý nghĩa thật đặc thù. Những ngày đông lạnh lẽo cách đây không lâu đã mang mẹ chồng tôi đi xa mãi, và nỗi đau mồ côi tưởng chừng đã quật ngã chồng tôi. Đứa con trai bé nhỏ của chúng tôi phải dũng mãnh tranh đấu với bệnh tật, đã sụt ký gầy đi xanh xao trong nỗi xót xa của cha mẹ. Và ba tôi, ông vừa nằm viện sắp 2 tháng lúc bị hồi máu cơ tim đột ngột. Đã có khi chúng tôi thật hồi hộp lo sợ…
Chồng tôi chật vật thích ứng với công việc mới vừa tìm được, thời gian dành cho vợ con thu hẹp dần. Một tai nạn nhỏ làm sức khỏe của anh thêm suy yếu. Cả một năm dài tôi một mình chèo lái, thật chẳng dễ dàng gì. Đã có lúc tôi hoang mang tự hỏi, phải chăng ông trời đang thử thách mình, đang cố để mình phải buông xuôi mỏi mệt? Tôi càng không dám nghĩ: liệu có còn điều gì trần chờ Không chỉ có vậy hay không…

>> Mời bạn xem thêm bài viết :Tổng hợp hội đam mê mai vàng được phổ biến người để ý nhất
Nên tôi đã những tưởng điều thường nhật, giống như mọi gia đình khác, đang diễn ra quanh đó khi này chẳng thể nào còn đạt được. Làm sao dám mường tượng về một cái Tết, tình cờ biết phía trước sẽ thế nào. Nhưng sau những chuyện chẳng lành, sau những nỗi đau mất mát, sau bao lăm là lo âu cực nhọc, rút cục chúng tôi cũng đã có thể về đây, quây quần trong căn nhà nhỏ thân thuộc, cùng thu dọn sắm sửa chuẩn bị đón xuân.
Có thể với không ít người, ấy là điều rất tầm thường. Chậu hoa, cặp bánh, ký thịt ký chả, mứt dừa mứt bí… vậy thôi. Cả với bản thân tôi lâu nay cũng vậy. Năm hết tết đến, lắm lúc còn giống như một lời cảm thán nhẹ nhõm. Cũng vui, cũng nỗ lực để vuông tròn câu “no ba ngày tết”, cũng ngơi nghỉ thăm viếng… Nhưng lâu lắm rồi chúng tôi mới hiểu hết ý nghĩa của hai chữ sum hiệp, mới biết yêu quý và trân trọng hạnh phúc gia đình mình đang có. Càng ăn nhằm hiểu ra, câu chúc sức khỏe, bình an còn đáng giá hơn tấn tài tấn lộc biết bao lăm lần.
Lanh canh phía sau tiếng mẹ tôi đang thu vén thổi nấu. Mấy đứa em nhỏ hơn lao xao nô giỡn. Mùi hoa trái chín thơm hương ngọt lành. Một cái tết nữa đang đến rất sắp, mang theo niềm tin, Hy vọng và nghị lực mới chứa chan. Cho bạn, cho tôi, cho những người phải tất tả xuôi ngược với cuộc sống bộn bề.